Mình từng nói nuôi con trai khác con gái nhiều lắm và mình trăn trở nhiều cho việc dạy cu Đăng. Có lẽ nó nghĩ nó là con út nên nó ít thương/rờ nựng mấy em bé hơn nó và khi biểu nó làm nó bảo nó không thích. Nó nói nhiều nó có social skills nhưng hình như kỹ năng communicate nó thiếu vì nó ít chịu chơi với bạn khác lúc nào cũng lăm le chơi game một mình hay vi tính. Cái này phải kể tội 6 vì 6 sợ con lạc hậu so với bạn bè hay sao mà mua cho nó cái X-box từ đó nó chìm vào game mà thôi, đi đâu làm gì cũng đòi về nhà để chơi game.
Phạt bằng cách cắt quyền lợi
Một trong những điều mình lo đó là tính hay quên, quăng đồ của nó. Đi học về nhà không mất mũ nón thì cũng mất sách, mất vở mà nếu không mất thì cũng quên đầu quên đuôi. Nó hư lắm, lớn rồi mà không biết làm gì cả, hễ có chuyện là bán cái cho chị Tú làm. Hình như nó quên nó đã gần 9 tuổi.
Thời điềm đi học là cấm chơi game trong tuần chỉ có cuối tuần mới được chơi, và hạn chế. Học hành nó quên đầu quên đuôi sách vở. Đi học về thì nó quên sách ở trường. Đi đến trường nó quên sách ở nhà. Cuộc sống của nó mình chỉ có thể theo dõi, giúp đỡ chứ đâu có thể làm hộ cho nó hết mọi điều đâu.
Đợt về VN vừa rồi, nó hư có la nó, phạt nó và chị Linh có nói đừng la nó quá nó tự ti, nhút nhát hơn thì sao? Vẫn phải la chứ vì không la rồi nó hư thì sao? Có một chuyện là đồ chơi với anh Khang hai anh em giành giựt sao đó mà cả hai cùng khóc. Thay vì la thì mình nói “Hai anh em chơi với nhau không hòa thuận, đánh nhau như vầy rồi chơi với ai. Nhà có hai anh em à, phải thương nhau chứ, giờ không cần biết ai lỗi phải, thôi nín đi và chơi với nhau”. Sau đó chùi nước mắt cho hai thằng và ngay lập tức Khang nói liền “xin lỗi Đăng”, và Đăng im lặng sau đó mới xin lỗi Khang.
Cái này mình phục chị Anh khỏan dạy các con, nhất là anh Khang trưởng nam. Còn Đăng thì sao nó vẫn ôm cái tôi lớn mỗi khi có lỗi đó là con không làm lỗi, con không xin lỗi. Xin lỗi để hòa bình chứ không còn là lỗi của con hay của người khác. Có lẽ sau khi phân tích chuyện anh Khang Đăng cũng hiểu thêm vấn đề về xin lỗi.
Hiện tại Đăng đang đeo mắt kiếng. Khi về VN nó nheo quá nên mấy anh em mới bảo nó cận rồi, và dắt nó đi đo mắt. Nó không thích và vùng vằng, nhưng cuối cùng cũng đi làm kiếng. Đeo 1 thời gian nó OK và thỉnh thỏang nó bỏ kiếng ở nhà vì chỉ có coi TV hay nhìn bảng đen thì mới cần kiếng. Chiều nay cô giáo gọi điện cho mình và bảo Đăng nói nó làm mất kiếng rồi, mình giựt mình liền. Vậy là cái điều mình lo đã trở thành sự thực, nó làm mất kiếng. Mình nói chuyện với cô giáo và nói thôi đừng lo để chiều đi học về mình nói chuyện với con cũng được chứ giờ Đăng làm mất rồi. Cô giáo nói hy vọng nó quên ở nhà, mình nói hiện giờ mình không có mặt ở nhà nên sẽ kiểm tra lại sau.
Chiều về nhà, nó nói con mất kiếng và xòe tay ra vì mình hay khẽ tay nhưng chiều nay mình muốn thay đổi chuyện dạy con của mình, thay vì phạt ngồi ghế, ngồi góc nhà góc tường và la um sùm lên, mình chỉ nói con phải chịu trách nhiệm cho việc này bằng cách từ đây đến half term tháng 10 con sẽ không đựơc chơi game trên TV, X box, chơi computer và chơi máy di động của ba đồng thời sẽ không có món quà nào cho đến tháng 12 luôn. Tất cả mọi thứ đều bị cấm hết. Nó xụ xuống đau khổ làm mình chợt nhớ bà nội tụi nó nói “con nít nó biết quyền lợi của nó lắm, hư là cứ tước quyền lợi là nó thay đổi thôi”. Tối về mình nói với 6 và hai vợ chồng đồng ý phạt như thế cho nó nhớ rằng đồ đạc cần phải giữ gìn cho cẩn thận và cũng vì nó đã lớn nên hình phạt của mình thời gian dài ra hơn.
Mình vẫn thấy trăn trở nhiều.
(Theo Blog Hoatrongvuon)