Hạnh phúc là quá khứ

338

Tình cảm chúng tôi dành cho nhau cớ vì sao như thứ hạnh phúc từng thuộc về quá khứ.

Cô gái mùa thu

– Cậu thấy sao biển đẹp chứ? Minh thở dài đưa mắt nhìn về phía My.

– Ừ! Tớ đang cảm thấy mình thật nhỏ bé, nhỏ hơn những gì tớ tưởng. Có lẽ vì biển quá rộng, đôi khi tớ lại thấy chỉ có mình lạc vào mùa thu, chẳng thể nào tìm ra được lối ra.

Tôi cố giấu cảm xúc mùa thu hai năm trước khiến mình thay đổi. Nếu quay lại, tôi sẽ đắn đo có nên tiến về phía trước, nơi đã làm tôi đánh mất thứ quan trọng nhất.

– Tớ sẽ đi My à. Tớ sẽ nhớ cậu lắm đấy!

Tôi chưa bao giờ che đậy cảm xúc giỏi trước mặt My, vì thế, tôi chẳng thể nào nhìn thẳng vào ánh mắt hay nhìn thẳng vào thực tại. Tôi chỉ biết thu người lại đi về phía trước trong tiết trời se lạnh, bỏ lại My đứng đó với hình bóng cứ xa dần, nhỏ bé dần.

Đã nhiều lần tôi rất muốn bỏ lại My sau lưng, nhưng chỉ ở một khoảng lưng chừng, đủ để tôi ngoảnh lại có thể thấy. Tiến về phía xa, tôi lẫn vào dòng người đông đúc trên đường. Thật ra, chính tôi cũng chưa xác nhận cảm giác ấy có phải là thứ tình cảm người ta gọi là tình yêu hay không. Tôi cũng có một chút gì đó mong đợi, một chút ghen, một chút buồn và cả khoảng rộng để yêu thương.

……

Cũng độ thu, chiều vàng ươm, tôi ngồi ghế đá, nghe tiếng gió ùa về rồi rít lên từng cơn, chật vật với cảm xúc rối bời giữa những ngày đầu thu trong veo nắng. Khi đó, cô ấy xuất hiện phía đối diện con đường, nơi mái che xe buýt được bao phủ bởi lớp lá cây màu vàng thật đẹp. Tôi có thể cảm nhận được điều gì đó trong cô ấy qua ánh mắt hiu hắt. Lúc đó, tôi đặt tên cô là “cô gái mùa thu”, như thể một sự phân biệt trong hàng trăm người mình quen biết.

Khi xe đi khuất sau hàng cây, những chiếc lá bay lên cuộn thành hình tròn như muốn cuốn đi dấu vết của cô gái nhỏ. Tôi chẳng hiểu sao hình ảnh ấy lại theo mình mãi.

Nhâm nhi một chút ly trà sữa trong quán, suy nghĩ ngẩn ngơ, tôi đứng dậy đạp xe đến lớp guitar ngắn hạn. Ngày đầu đến lớp, tôi hơi bỡ ngỡ không khí ngột ngạt những âm thanh dây đàn chưa gõ nhịp. Những bài hát cover đâu đó lại vang lên. Có khi vang lên tiếng rít của những gã mới tập tành. Điều khiến tôi giật mình là “cô gái mùa thu” đang ở ngay phía trước. Cô gái ấy đã làm tôi thoải mái hơn.

Lớp học bắt đầu với những âm điệu giản đơn và các loại dây làm trong đầu tôi như mớ hỗn độn. Kết thúc buổi học, tôi cố tiến về phía cô ấy nhưng vẫn chọn để cô đi trước, chẳng hiểu sao tôi lại làm như thế. Chỉ biết rằng đôi chân tôi chẳng chịu dừng lại.

Ngày tiếp theo, cô không học, rồi thứ ba, thứ tư… Hình ảnh cô ấy vẫn đọng lại ở một vùng nào đó trong trái tim tôi.

Những ngày thu trong veo, tôi vẫn đi học đều và chờ đợi một cái gì đó không hiện rõ. Tôi đang cất bước trên đường với những bước chậm chạp, lâu lâu lại thấy nhói đau. Đó là sản phẩm của chuyến đi thực tế một mình với chiếc xe đạp vòng quanh thành phố. Trong chốc lát lơ thơ với bầu trời cao vời vời, tôi tự thấy mình thương thảm nhưng vẫn phải cất bước nặng nề. Bỗng nhiên tiếng phanh xe đạp sau lưng. Một chiếc xe màu trắng dừng lại cạnh, tôi quay đầu chợt nhận ra đó là “cô gái mùa thu”, cô gái đặt biệt xuất hiện giữa trời thu trong vắt.

– Lên xe đi, tớ đèo tới lớp.

– Thôi khỏi, còn có một tý là tới mà.

– Chân như vậy sao đi được, lên đi đừng ngại.

Tự nói với lòng “người đã vậy còn sỉ diện”, tôi đã lên chiếc xe của cô giữa những bộn bề cảm xúc khó tả, ngại ngùng, vui mừng, tôi hỏi:

– Mình tên Minh còn cậu, cậu tên gì?

– Mình… mình tên My.

– Sao mấy hôm nay tớ không thấy cậu đi học?

– Tớ bận.

Câu nói lấp lửng của My làm tôi suy nghĩ và khi ngồi từ phía sau, tôi cảm thấy ở cô ấy có sự bất an, buồn phiền. Thoảng bên tai tôi lúc đó là âm thanh khúc khích rất nhỏ nhưng tôi cảm nhận được cô ấy đang khóc. Khi xe dừng lại ở trung tâm, cả hai bước vào lớp và im lặng.

Tôi chọn cho mình chỗ ngồi đằng sau My, đủ để quan sát rõ cô ấy. Ra về cô đã chờ tôi. Sự chờ đợi ấy đối với tôi là điều bất ngờ thú vị. Thế đấy, cô gái mùa thu đã đi vào tim tôi một cách vô hình.