Kỳ Phong Lệnh
Năm năm trở lại đây; giang hồ bỗng nhiên xuất hiện một kiếm khách chuyên bắt tội phạm lãnh tiền thưởng; kiếm khách còn được giang hồ đặt cho cái ngoại hiệu “kẻ săn tiền thưởng”.
Năm năm qua; chẳng có tên tội phạm nào được treo giải; dán cáo thị mà không bị bắt. Với quan phủ thì giờ này chẳng còn lạ gì cái tên Long Thiên Vân; cái tên từ hai vật bất ly thân của hắn; Thiên Long kiếm và Vân Thiên mã. Thiên Long kiếm từ trước đến nay; tên tội phạm nào cũng thấy hắn mang theo người nhưng chưa tên nào thấy hắn sử dụng nó bao giờ; nó vẫn chưa được rút ra khỏi cái vỏ kiếm được chạm trổ điêu khắc hình một con rồng một cách công phu sắc sảo như thế. Còn con ngựa tinh ranh Vân Thiên thì ai cũng biết; ngựa cũng như chủ; chỉ có một chữ để miêu tả: “Ngông”. Không ai biết rõ hắn xuất thân từ đâu; chỉ biết hắn mới ra giang hồ đã tạo nên một làn sóng lớn; kiến lập ra một nghề mới; nghề săn tiền thưởng. Tất nhiên; nghề nào béo bở thì có nhiều người làm mà có nhiều kẻ cùng săn tiền thưởng thì sẽ có cạnh tranh; mà cái nghề này; cạnh tranh nhau tất nhiên phải giành giật con mồi của nhau.
….
Hai ngày trôi qua; tiếng vó ngựa lộp cộp; chậm dần chậm dần rồi ngừng lại. Long Thiên Vân nhảy xuống khỏi yên ngựa; thủng thẳn dắt vào một thị trấn sầm uất; trên tấm biển lớn có ghi ba chữ: “Hồng Hoa Trấn”
Hồng Hoa Trấn đang ồn ào náo nhiệt; bỗng nhiên từ từ im ắng dần dần; mọi người không ai bảo ai, đều liếc nhìn Long Thiên Vân một cách kì lạ; kèm theo sợ hãi rồi quay người đi chổ khác như chưa bao giờ thấy. Hắn tự nhìn lại mình xem hôm nay có gì khác thường không? Quả thực; hắn hôm nay vẫn như mọi ngày; chả có gì khác thường; vẫn là một lãng tử vận bộ y phục mà hắn khoái nhất; bộ y phục màu xanh da trời có viền trắng như màu mây; cũng như cái tên của hắn Thiên-Vân; tay của hắn vẫn cầm thanh Thiên Long kiếm như thường lệ; tay phải vẫn nắm lấy cương của con Vân Thiên mã; mọi thứ rất đổi bình thường; rồi hắn nhận ra chỉ có một thứ bất bình thường; thật ra không phải một thứ, mà là một người; người đang nằm trên một cái cộ mà con ngựa Vân Thiên mã vẫn kéo hàng ngày; trại chủ Hổ Nha Trại – Đinh Bá Hổ.
Tên trại chủ này có gì khác thường so với những tên tội phạm khác mà hắn truy bắt? Khác biệt rất lớn! Trên giang hồ; nếu luận về võ công thì trong thập đại cao thủ hiện nay; Đinh Bá Hổ được xếp vào hàng thứ năm. Tuy thân là trộm cướp nhưng võ công của hắn thì ai cũng nể; cả một vùng rộng lớn ở Thạch Gia Trang do hắn quản lý; Hổ Nha Trại lại nằm trên đường chính mà xưa nay quan phủ cũng phải kiêng dè. Kẻ nào đi qua đây cũng phải cống nạp cho hắn. Xưa nay có biết bao nhiêu người muốn trừ khử mà chưa được? Theo đó thì cũng không lạ gì mà quan phủ ra giá đến mười vạn lượng để bắt một tên cướp. Việc bắt được hắn cũng là một việc phi thường; không phải ai cũng làm nổi; nhất là bắt hắn rồi cột hắn trên cộ cho ngựa chở đi ngày này qua ngày khác như Long Thiên Vân đang làm đúng là một điều xúc phạm lớn đối với hắn.
Tất nhiên; hắn đã bị điểm huyệt câm không nói được; chứ nếu nói được; chắc hẳn không từ gì là hắn chừa để mà chửi cái tên đang bắt hắn cả. Còn dân làng ở đây? Sao lại cảm thấy sợ hãi? Người thường không muốn dính vào chuyện không đáng dính; dính vào chuyện của Đinh Bá Hổ lại càng không nên; giờ có liên quan gì đến Long Thiên Vân cũng không dám.
Đường phố giờ chợt vắng lặng như tờ; từng chiếc lá rơi xào xạc; một cảm giác gì đó có vẻ cô độc hiện lên. “Ọc!…Ọc!…”
-Ôi! Cái bao tử đã lên tiếng rồi-Hắn cười cười nói; từ bụng hắn vang lên những tiếng ọc ọc.
“Ùng!…Ục!….Ục Ục…”
-Hí hí!
Con Vân Thiên mã cũng hí lên vài tiếng; dạ dày của nó cũng đang réo.
Long Thiên Vân cười nói:
-Ta biết; ngươi cũng đói rồi nhưng hình như ta phải tiếp khách; không biết là thiện khách hay là ác khách đây.
Chợt có tiếng vụt vụt; Long Thiên Vân nhảy người lên né tránh; tiếp theo đó hai tiếng phập phập; ám khí cắm xuống đất?
-Nguy!-Long Thiên Vân cất tiếng-Là độc hoàn châu.
Hắn nói tiếp:
-Vân Thiên; phóng đi chổ khác!
Vân Thiên mã hí lên một tiếng rồi phóng đi chổ khác. Vừa kịp một tiếng “Bùm”; từ chổ độc hoàn châu; phát ra một luồng khí màu xanh thẫm. Long Thiên Vân phi thân lên nóc nhà; nơi phát ra độc hoàn châu nhưng kẻ phóng ám khí đã chẩu từ lâu. Lại hai tiếng vụt vụt; Long Thiên Vân quay lại nói to:
-Cẩn thận độc hoàn châu!
Vân Thiên mã xem như không nghe thấy; hích hích cái đầu; nhe răng ra cười một cách ranh mãnh; độc thiên hoàn vừa tới; vừa lúc Vân Thiên Mã tung ra hai cước liên tiếp; chỉ nghe hai tiếng bộp bộp; độc hoàn châu đã bay ngược trở lại. Bùm một tiếng nổ tung; chỉ nghe hai tiếng “Á” rùng rợn; Long Thiên Vân lập tức chờ khói độc bay đi phóng người tới xem xét sự việc; độc hoàn châu quả nhiên lợi hại; lúc Long Thiên Vân đến nơi chỉ còn thấy hai cái xác vận bộ y phục màu đen; mặt mày biến dạng; người chảy ra một thứ nước vàng ứ đọng hôi thối kinh khủng!
Hắn lẩm bẩm:
-Độc lợi hại này chắc hẳn là Tam Độc Giáo.
Rồi hắn lại lầm rầm:
-Chậc; đụng đến Tam Độc Giáo là hơi phiền phức rồi đây.
Đoạn hắn nhảy xuống; vỗ vỗ con Vân Thiên mã; nói:
-Ổn rồi! Tam Độc Giáo xưa nay khi hành động thất bại thì phải ba ngày sau mới hành động tiếp; hôm nay tạm ổn; giờ kiếm cái gì ăn thôi.
Từ “ăn” vừa nhắc đến; bao tử của cả hai đã sôi lên ùng ục.
“Cộp! Cộp!”-Long Thiên Vân gõ cửa một tửu điếm sang trọng nhất ở đây; “Hồng Hoa đệ nhất Tửu Điếm”
Nghe tiếng người gõ cửa; điếm tiểu nhị ngay lập tức chạy ra mở cửa; vừa chạy vừa nói:
-Tới ngay tới ngay!
“Cạch” cửa vừa mở ra; vừa thấy Long Thiên Vân; sắc mặc hắn chợt chuyển thành không vui. Long Thiên Vân cười hỏi:
-Hôm nay ngày gì sao mọi người đều đóng cửa để làm ăn cả thế?
Điếm tiểu nhị ra chiều đăm chiêu không muốn nói. Long Thiên Vân bèn rút ra một nén bạc nhét vào tay hắn; nói:
-Có chút này để huynh đệ có thể uống miếng nước cho mát giọng!
Điếm tiểu nhị lại ra chiều vui vẻ cười nói:
-Nguyên nhân ở cái người trên cộ đó; khách quan không biết sao?
Long Thiên Vân có vẻ khó hiểu hỏi lại:
-Người đó thì sao?
Điếm tiểu nhị lại ra chiều đăm chiêu…
-Có chút này để huynh để ăn miếng thịt cho khỏe người! -Long Thiên Vân cười cười nói; vừa nói vừa dúi vào tay tên tiểu nhị một nén bạc.