Đông đi từ thuở khi nào
Xuân về buông dải lụa đào tinh khôi
Ngọt ngào hương sắc bờ môi
Mang cho hơi ấm đất trời Cửu Long
Tiêu diêu tung cánh Phụng Hồng
Lung linh điểm sắc xuân nồng thiên thu
Tịch dương tỏa ánh ôn nhu
Mắt cười rạng rỡ tạ từ đau thương
Ta đi hòa bụi phong sương
Làm thân lãng khách dẫu vương tình đời
Xuân đang cất tiếng gọi mời
Ta đi khắp nẻo vùng trời thênh thang.
Trao nhau lời chúc an khang
Mong cho năm mới nhân gian yên bình
Gió ru câu hát tự tình
Uyên ương đôi lứa hòa mình hoan ca
Rừng xanh một dải mượt mà
Thái Sơn hùng vĩ bao la ngút ngàn
Vươn vai rừng thả lá tàn
Hừng đông nắng sớm ru ngàn lộc xuân
Phong trần dạo bước bâng khuâng
Bài ca sơn cước ngân vang núi rừng
Rượu nồng uống cạn giọt cùng
Say riêng một cõi thiên thu địa đàng
Mai khoe sắc thắm dịu dàng
Tựa nàng thiếu nữ nơi hang Tử Hà
Yêu kiều dáng dấp ngọc ngà
Nụ cười e ấp sương sa phong tình
Nàng về chốn ấy u linh
Sum vầy tỷ muội cung nghinh xuân về
Ôm đàn gảy khúc đê mê
Hăng say ca hát thỏa thê vui đùa
Ngày xuân lên núi viếng chùa
Nghe hồi chuông đổ trong mưa ngân dài
Thiên thu in dấu gót hài
Thiếu Lâm Bắc Đẩu trên đài Tung Sơn
Thiền sư khoác tấm áo sờn
Xuân dừng bên suối đứng chờ nghe kinh
Trần gian một giới tâm linh
Ta nâng chén uống một mình ngả nghiêng
Đôi bầy én lượn chao nghiêng
Dăm ba hành khất từ Thiên Tân về
Thiệp trao ánh mắt tràn trề
Cái Bang mở hội mời về chung vui
Cỏ may bát ngát thơm mùi
Theo dòng suối nhỏ thuyền chui qua cầu
Đẩy chèo rẽ sóng cho mau
Tổng đà đã thấy vượt lau tới gần
Vui sao cho hết đường trần
Ta lên núi biếc phù vân dịu dàng
Tìm thăm bạn cũ Võ Đang
Bạch Vân thôn ấy còn hàng cây xưa
Nhớ khi buốt lạnh đêm mưa
Mải mê đối ẩm còn chưa buồn dừng
Gặp nhau tay bắt mặt mừng
Hàn huyên chuyện cũ cùng mừng xuân qua
Ngao du trong phút giao mùa
Hợp Phì thị tứ gió lùa phố đông
Sắc màu rực rỡ pháo bông
Hoa đăng đã thắp, đèn lồng đã giăng
Bao bầy trẻ nhỏ tung tăng
Khoe manh áo mới, đòi dăm món quà
Thêm yêu phố chợ chan hòa
Sầu vương thuở trước đem hòa hư không
Theo xuân chân bước phiêu bồng
Ta qua chốn cũ Liêu Đông ngậm ngùi
Bến xưa nay vắng bóng người
Ngàn khơi nghe vọng tiếng cười khi nao
Nhẹ buông lơi cánh anh đào
Gió đùa xao xác rơi vào cô liêu
Nắng đưa thôn Phượng về chiều
Trời xuân chao nhẹ cánh diều vi vu
Đường lên phía bắc mịt mù
Băng Cung tuyết rụng từ hư không về
Sương sa băng phủ bốn bề
Chồi xanh mọc lúc xuân về thong dong
Bên nhau trong ánh lửa hồng
Giữa trời Bắc Hải ấm lòng nhân gian
Xuân sang mặc lá cho cành
Thảo nguyên điểm xuyết màu xanh yên bình
Dấu hài ngưng bước lặng thinh
Mùa xuân ở chốn quê mình ra sao?
Bao năm phiêu bạt phương nào
Giờ len nỗi nhớ dạt dào quê xa
Viêm Ma bóng núi chiều tà
Hỏa Linh thấp thoáng mái nhà đơn sơ
Lam chiều khói toả như tơ
Bếp hồng trông bánh, mắt thơ reo cười
Đợi trăng treo dải trên trời
Dạ lan hé mở nụ cười mê say
Cheo leo thánh điện ngàn mây
Lửa thiêng soi tỏ dáng gầy buông lơi
Lệ mừng từng giọt tuôn rơi
Người con xa xứ về nơi quê nhà
Cúi đầu khấu lạy mẹ cha
Nhiều năm cách biệt thấy nao nao lòng…
Tạ từ kiếp hạc phiêu bồng
Ta về hát khúc xuân nồng quê hương…
Khúc du Xuân… khúc du ca của một người lãng khách khi mùa xuân về trên miền đất Cửu Long. Theo bóng nàng Xuân rong ruổi khắp mọi miền, để được ngắm, để được hoà mình trong không khí xuân ấm áp thân tình. Để được nhìn thấy cuộc sống vẫn tươi đẹp, thấy muôn người vẫn rạng ngời hạnh phúc sau bao nhiêu biến cố khổ đau từ trước. Nhưng trong lòng vẫn thấp thoáng những hoài niệm cũ, những trăn trở… và cuối cùng dẫu có phiêu bạt phong trần nơi đâu, quê hương vẫn có vị trí lớn nhất trong trái tim mình.
… Xin gửi tặng tất cả những người chơi Cửu Long
… Xin gửi tặng Hồng Phụng thân thương
… Xin gửi tặng những người con xa xứ
(Sưu tầm)